Mọi người ạ, em đang chán nản mẹ chồng em lắm. Biết là mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng , khó hòa hợp yêu nhau. Nhưng cũng đâu đến mức xa lạ, găng như giữa em và mẹ chồng em chứ. Phận làm dâu, nhiều khi em cũng nhẫn nhịn cho sóng êm biển lặng, cho chồng khỏi lưỡng lự khó xử khi đứng giữa mẹ và vợ. Nhưng mẹ chồng thấy em lùi bao nhiêu thì bà càng cố ép bấy nhiêu. Mà dễ thường em cứ nhẫn mãi thì có ngày mẹ con em ra đường ở thật.
Hồi yêu nhau, mẹ chồng em không chịu cho tụi em cưới vì không thích em. Chồng em phải chống chọi tư tưởng găng lắm bà mới chịu đi cưới với thái độ miễn cưỡng. Ngày cưới, nhìn mặt bà như đưa đám, bất mãn miêu tả thẳng ra nét mặt khiến ai cũng bức xúc thay em.
Cũng may từ khi cưới về, vợ chồng em ăn nên làm ra, chồng em thăng tiến nhanh chóng, sức khỏe còn tốt hơn trước nên mẹ chồng mới bớt giáo viên em. Mà cứ mỗi lần chồng em ho hắng, sụt sịt mũi vì thời tiết thôi, em sẽ "ăn" nguyên bài chửi từ mẹ chồng. Nhiều khi ức quá, em muốn nói lại nhưng thương chồng nên lại thôi. Cũng may chồng em hiểu chuyện nên thường cổ vũ, yên ủi vợ.
Hồi em sinh con gái, suốt 3 tháng ở nhà đẻ là 3 tháng sung sướng nhất đời em. Mẹ chồng em không hề qua thăm mẹ con em một lần. Nói ra ai cũng bảo bà sống thờ ơ với con dâu nhưng em lại thấy thích. 3 tháng đó em muốn ăn gì thì ăn, nói gì thì nói, ngủ nghỉ bao lâu cũng được. Còn từ ngày về lại nhà chồng, em luôn phải sống theo ý mẹ chồng đến phát mệt.
Ngay cả chuyện cho con ăn dặm thôi mà với em và mẹ chồng cũng như một cuộc chiến. Mẹ chồng ép em cho bé ăn từ hồi hơn 3 tháng nhưng em cương quyết không chịu. Thế là bà giấu em, tranh thủ khi nào em bận dọn nhà, giặt giũ là nhai cơm bón cho cháu. Một lần ngẫu nhiên trông thấy, em tá hỏa. Lần đó, chồng em với bà cãi nhau lớn nên sau này bà mới bớt can thiệp vào việc chăm con của em.
Không can thiệp nhiều nhưng lại đi nói xấu em khắp nơi các mẹ ạ! nà lớn to đầu mà không biết bế con để con khóc, này không đội mũ bảo vệ thóp cho con... Em nghe người ta nói lại mà muốn điên đầu.
ngày nay em đã đi làm và bé thì gửi bà nội vì gửi ngoài em không yên tâm. Cũng từ đó, em thấy bà toàn xin áo rách, áo cũ ở đâu cho con em mặc. Em nói thì bà bảo mặc thế cho dễ nuôi, ít đau bệnh. bao lăm đồ mới em mua, bà đem cất kĩ hoặc đem cho chị chồng cũng mới sinh con thứ 2 . Em ức lắm nhưng cố nhịn để bà chịu trông con cho em đi làm.
Ấy vậy mà tối qua, đi làm về đã mệt, nhìn xuống cái giẻ lau chân rếch rác dưới nền nhà, tâm huyết trong người em bốc hết lên đầu. Trời ạ, cái giẻ lau đó chính là cái váy rất đẹp và đắt tiền mà em mua cho con gái nhưng chỉ mới mặc một lần khi đi tiêm ngừa.
Em tức đến đỏ mặt vào hỏi mẹ chồng. Bà điềm nhiên bảo: "Con gái mặc đồ đẹp sau này mất duyên rồi xấu xí ra thì ai rước. Tôi muốn tốt cho mẹ con cô nên mới làm thế. Sau này đừng có mà mua mấy cái váy hoa hòe đó cho cháu mặc, nếu không tôi lại đem làm giẻ lau chân hết".
phỏng chừng có bà mẹ chồng, có bà nội nào lại làm thế với cháu mình không ạ? Người ta không mua đồ đẹp cho cháu thì thôi, đằng này bà còn lấy đồ của cháu làm giẻ lau để dằn mặt con dâu? Em giận run người, cố nén lại cục tức trong cổ họng mà đầu óc cứ choáng váng đi. Em tức quá các mẹ ạ. Giờ em chỉ muốn ra ở riêng thôi nhưng chồng em không chịu. Em phải làm sao để thoát khỏi mẹ chồng "kì quái" này đây? Em ghét mẹ chồng quá.
(hongnhung2367@yahoo.com.vn)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét